Nếu họ chưa từng biết đến tự do
Có thể. Mong rằng. Chúng tôi thầm mong có nhiều người biết câu chuyện này và quyết định giống như chúng tôi. Sau khi đi thăm một số điểm. Khách sẽ tới thăm làng. Họ có thực sự chết đói hoặc không có công việc để tồn tại? Tôi chắc các bạn đã có câu trả lời cho riêng mình rồi.Những chiếc vòng này dần làm biến dạng xương cổ và những xương sườn phía trên. Những chiếc vòng cổ không còn được đeo với mục đích đó nữa. Lúc ngồi nghỉ trong một quán café trên hồ. Rất nhiều cửa hiệu bán đồ lưu niệm đã thuê nữ giới Paduang để chèo kéo các thuyền du lịch tới ghé thăm. Nhưng nếu cái giá phải trả là sự đau đớn của những người đàn bà này.
Thì liệu bạn có cầm lòng để chụp ảnh với họ và san sớt với bạn bè nữa không? Và giả như nếu không còn khách du lịch nữa. Nhưng chắc bạn cũng hiểu. Những người đàn bà Paduang không suy nghĩ sâu xa như chúng ta. Khi đến hồ Inle. Ngày xưa
Nhiều đàn bà Paduang sau đó đã không thể giữ vững cổ mình nếu không có vòng hỗ trợ.Có nhẽ bạn nghĩ rằng mình đang tạo thêm thu nhập cho họ. Mariko (Depplus. Tour kéo dài một ngày và thuyền sẽ đưa chúng tôi tới những làng nghề. Cách so sánh này khiến tôi không khỏi rùng mình. Nơi đàn bà đeo nhiều vòng cổ và dần phụ thuộc vào chúng để giữ cân bằng cho cổ. Để tằn tiện hoài. Chính xử sự của chúng ta - khách du lịch - sẽ hoặc dỡ bỏ những khung kính triển lãm để giúp họ sống một cuộc sống thông thường như bao nữ giới khác.
Xem đàn bà dệt vải và chụp ảnh cùng họ. Tôi kinh ngạc và hỏi vì sao bạn không muốn đến một trong những điểm du lịch nổi tiếng của hồ Inle.
Nhưng nếu nhìn thẳng vào sự thật trần trụi. Đàn bà Paduang phải đeo nhiều chiếc vòng nặng vào cổ. Sẽ sớm có một thế hệ các bé gái Paduang không phải đeo vòng cổ và một đời nữ giới Paduang tự do. Nhiều đàn bà Paduang đi lại giữa biên thuỳ với Thái Lan và bị giữ như nô lệ để cho các nhóm du khách tới thăm và chụp ảnh.
Họ có thể cũng mừng vì số tiền kiếm được. Rất nhiều phụ nữ Paduang đeo vòng để phục vụ mục đích du lịch
Và tôi đã được nghe một câu chuyện rất đáng để ngẫm. Thì họ sẽ không biết có một tự do khác để đương đầu.Bạn người Pháp đã san sẻ với chúng tôi là bạn không muốn tới thăm bộ tộc Paduang hay còn gọi là làng người cổ dài. Nhưng hiện tại. Hai đứa chúng tôi đã đi chung thuyền với một bạn người Pháp và hai bạn người Đức.
Thì đó là một sự so sánh đau xót nhưng đúng. Bỏ qua làng Paduang. Đẩy cổ ra xa vai. Bởi vậy. Hoặc cứ để họ là nạn nhân của chính mình. Liên hiệp quốc đã so sánh việc đối xử với đàn bà Paduang như bây chừ không khác gì cách đối xử với loài vật trong chuồng thú.
Myanmar. Giúp họ có công việc bằng cách cho họ tiền khi chụp ảnh và mua những đồ lưu niệm họ làm. Nếu không biết câu chuyện đằng sau sự thực này.
Chùa và điểm du lịch ven hồ. Vn/MASK). Để tránh sự quấy rối từ những bộ tộc khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét