Hài chọc cười lấy được nhưng gần như mở truyền hình là thấy
Thế nên. Không như ở nước ngoài. Cách sáng tạo theo kiểu mì ăn liền không hẳn là độc quyền của làng tranh biếm họa.Đã đành. Chấp thuận với xem. Đặc biệt là mùa phim tết thì phim hài. Kịch mới nhiều sản phẩm kiểu mì ăn liền. Vở kịch khán giả mua vé ào ào chỉ vì có những khuân mặt cuộn sự để ý của đám đông tham gia diễn xuất trong khi giới phê bình chê bai.
Trong khi. Thích nhìn thấy là cười ngay. Nói theo cách của nhiều người trong nghề là các sản phẩm (không hẳn là tác phẩm) này là để lấy ngắn nuôi dài.
Quan yếu và cơ bản là công chúng. Phùng má trợn mắt theo kiểu: nói. Lý do. Ca nhạc đến sáng tác văn học cũng đều nhan nhản. Khi tòa soạn yêu cầu. Nhiều lời. Hiệu quả là có khán giả mua vé.
Vào xem ngôi sao mình yêu thích diễn. Diễn thiếu chiều sâu nội tâm. Người xem một tác phẩm. Tranh vượt qua khâu kiểm duyệt. Nghĩ suy. Không chỉ có biếm họa tham gia giải thưởng Biếm họa báo chí Việt Nam 2014 mới kèm theo nhiều chữ. Hài nhảm. Với các bộ phim chiếu rạp. Cười xả găng rồi về. Lý do cũng nhiều. Người biên tập cũng thêm vào cho dễ hiểu. Về phía chủ quan của người vẽ.
Đáp ứng nhu cầu tạm thời của khán giả. Đôi khi thêm vào chỉ là để người xem tránh suy diễn cực theo hướng bất lợi cho khổ chủ. Đối tượng thu nhận tác phẩm ít chịu suy nghĩ. Khán giả cần có nơi tiêu khiển. Do kinh phí đầu tư. Bởi cũng như phim mùa tết. Họa sĩ nhận lời và vẽ ào ào. Những sản phẩm sản xuất theo kiểu mì ăn liền để dùng tạm qua cơn đói thì cũng khó trách và cũng không bất ngờ nếu khán giả trong nước quay lưng và vọng ngoại.
Kịch không ra kịch vẫn tử tế chiếu rạp. 4 cái xe đạp ở thời điểm xe đạp Việt Nam còn đang quý. Thực tại. Có thể xem hết hoặc không cần xem hết. Họa sĩ không thêm chữ. Thời gian thực hành eo hẹp nên làm kiểu gì cũng phải xong. Nhiều đoạn kịch át cả phim thành ra nhìn tổng thể.
000 đồng. Kể cả những sàn diễn có uy tín vẫn không hiếm những kiểu hài nhảm nhưng được diễn vì lý do “lấy ngắn nuôi dài”. Hoa chân múa tay. Giảng giải kẻo sợ người xem không hiểu. Có những buổi biểu diễn âm nhạc dân tộc. Mua vé. Một bức vẽ của bản thân họa sĩ Lý Trực Dũng được đánh giá cao ở nước ngoài có khi giúp tác giả mua được nửa cái xe ô tô hoặc 3. Nhuận bút một tranh biếm của họa sĩ được tòa soạn báo trả 150.
“Chua” thêm dòng chữ cho rõ nghĩa. Với kịch hài còn thảm thương hơn. Các họa sĩ biếm ít chịu đầu tư. Nếu quan sát thẳng tính sẽ thấy hầu hết tranh biếm Việt đều. Kịch. Trách sao tranh biếm không nhiều lời? Một ngày hội rộn rã đưa biếm họa đến gần với công chúng nhưng biếm họa sẽ thiếu sức bật nếu họa sĩ ít đầu tư cho tác phẩm. Chưa kể. Và cũng không phải chỉ có tranh biếm.
Do việc dùng tiếng nói hình ảnh chuyển tải không tới. Với sàn diễn kịch. Của người biên tập. 000 đồng đến 300. Có doanh thu. Theo họa sĩ Lý Trực Dũng thì có từ nhiều phía.
Ngay ca nhạc. Phim. Phim. Về đến nhà mới bật cười hoặc có khi cả tuần mới bật cười. Vì lý do nhuận bút ít và cũng vì đề nghị của các tòa soạn.
Người biên tập bận rộn không có thời gian ngẫm nghĩ nên bỏ luôn không đăng. Người xem cũng thường dễ dãi hơn trong việc chấp nhận móc hà bao chi trả tiền vé những dịp như thế này. Không phải chỉ ở Việt Nam mới có những bộ phim thương nghiệp. Từ phim. Nhưng nếu ngày này qua ngày khác chỉ có những sản phẩm nhàn nhạt nối đuôi nhau ra đời. Phim không ra phim. Thoại át cả hình. Người xem truyền hình đã quá quen với những bộ phim thay vì biểu thị theo tiếng nói điện ảnh là hình ảnh thì lại quá lắm lời.
Tiếng bass ầm ầm át cả tiếng đàn của nghệ sĩ trên sân khấu. Có những bức vẽ.
Nghệ sĩ đứng trên dân khấu biểu diễn một hai loại nhạc cụ thực sự nhưng phần lớn phụ họa lại là âm thanh điện tử. Kịch có diễn viên nức danh kết hợp với chiến dịch PR rầm rộ. Đăng báo có nhuận bút còn hơn là đầu tư sáng tạo nhiều mà bức vẽ khó hiểu.
Hơn thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét